Bài viết: Blog Radio 25: Trong tim tôi có một vị tướng
để dành lại người vợ thì không thể, nhưng phải chứng kiến cuộc sống đầy nước mắt của bà, trong lòng ông như bị dao cứa nát đứt từng đoạn, ông luôn cảm thấy có lỗi với người vợ dù thật sự không phải do ông tạo nên. Là nỗi buồn chiến tranh. Chỉ có công việc, những bận rộn của chiến dịch huấn luyện, tập trận, những kế hoạch tác chiến phòng thủ... thuộc việc quân là làm cho ông khuây khoả, cho ông tạm quên.
Tôi lặng người nghe... Thương ông quá. Những tưởng một người lính đi qua chiến tranh với nhiều chiến công, ngực đầy huân chương, mang quân hàm tướng, sống trong vinh quang như thế, không thể có những nỗi đau "đời" như vậy. Trong mắt tôi lúc này, ông không còn là một vị tướng kiêu dũng mà là một người đàn ông có nhiều tâm sự cần được chia sẻ. Tôi không biết nói gì với ông, nhưng trong tôi trào dâng cảm xúc, tôi nắm tay ông..., phút giây đó hình như cả hai chúng tôi cảm thấy một cơn chấn động..., chúng tôi thật gần, một sợi dây vô tình nối hai người.
Tôi trở về thành phố phương Nam, với một trái tim không còn bình yên như trước, tôi luôn nghĩ đến ông, nhớ đến ông, trong những giấc mơ của tôi có lúc ông là một chàng trai trẻ, lúc là vị tướng tóc hoa râm lẫn lộn. Không lẽ tôi yêu ông thật rồi? Tôi không thể xác định gọi rõ tên tình cảm của tôi đối với ông. Những lá thư của tôi gửi ông ít đi những chuyện trẻ con, tôi thi thoảng dùng chữ "nhớ" để bóng gió nói tình cảm của tôi với ông. Thư ông gửi lại vẫn như trước, chân tình nhưng không có một ý nào liên quan đến chữ "nhớ" của tôi, cảm giác ông tránh né hay ông thật sự không để ý. Ông đối với tôi như một người cha, một người anh, người bạn không hơn.
Thư ông gửi tôi dày lên thành một chồng trong ngăn kéo riêng tôi dành cho ông, tôi nghĩ đến ông cũng nhiều hơn, hình ảnh ông choán hết trong tôi không còn chừa chỗ cho ai khác xen vào. Mọi người lấy làm lạ lắm, cứ thấy tôi đi về một mình không hẹn hò ai, bạn bè vài người mai mối giới thiệu, nhưng rồi mỗi khi gặp họ tôi lại nghĩ đến ông và thấy họ vô vị tẻ nhạt, cuộc sống của họ quá giản đơn và ít ý nghĩa, vài lần họ chán và tôi cũng chán nên chấm dứt, bạn bè nản luôn mặc kệ tôi. Dần dần thú vui của tôi sau giờ làm việc, nếu không lang thang nhà sách thì tôi lại đem thư ông ra đọc, đắm mình vào những trang thư và hình dung mình