hoang? Trong cơ thể nàng tồn tại hai mảng màu đối lập. Nửa màu tối đang lấn át nàng. Nó khiến nàng bắt đầu thấy mệt mỏi với cuộc đấu tranh chỉ một mình mình biết.
Nàng thấy sợ những buổi sáng đến cơ quan, sợ những lần tiếp xúc, gặp gỡ với hắn. Nàng thẫn thờ nhiều hơn, trầm lặng hơn. Nàng cố gắng tập trung vào công việc để không xảy ra sai sót. Nhưng nàng vẫn để mình gần như không kiểm soát khi nói chuyện cùng hắn. Nàng lắp bắp, nói nhịu thậm chí là sai. Đấy thật sự là một điều không tưởng với một người tự tin như nàng. Nàng thấy lạ lùng và bằng cảm nhận riêng, nàng hiểu hắn cũng ngạc nhiên không kém. Con quỷ đang đẩy nàng xuống địa ngục. Nàng hoang mang và bàng hoàng.
Một buổi sáng như thường ngày, khi một phần nhỏ của đề tài đã được giải quyết, nhóm nàng cần phải báo cáo kết quả và trình bày hướng phát triển tiếp theo với sếp. Đấy là một công việc bình thường nhưng cần nhanh chóng thông qua để có thể tiếp tục công việc hay dừng lại chuyển sang hướng khác. Ngắm đi ngắm lại, nhóm nàng chẳng còn ai, người đi công tác, người bận việc này, người bận việc kia. Chẳng còn cách nào khác, nàng phải một mình vào phòng sếp. Khi biết mình phải làm việc này, nàng run, rồi sợ rồi bấn loạn. Nhưng không còn cách nào khác, nàng tự nhủ mình sẽ làm tốt và sẽ không để chuyện gì xảy ra cả.
Nàng bước vào phòng hắn sau tiếng gõ cửa dè dặt. Có nén tiếng thở dài, nàng để tập báo cáo lên bàn sếp và im lặng chờ đợi. Người lên tiếng đầu tiên là hắn. Không phải là chấn chỉnh tác phong làm việc không ổn từ mấy hôm nay của nàng, không phải về công việc, không phải là dự án, không phải là những gì nàng nghĩ:
“Bạn có đôi mắt đẹp như vợ tôi vậy”
Nàng không tin vào tai mình. Nàng cười, nụ cười rạng rỡ nhất từ khi gặp hắn. Nàng liếc nhanh về bàn làm việc của hắn. Ở đấy có khung hình của một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp và sang trọng. Con quỷ trong cơ thể nàng biến mất. Nàng thầm cảm ơn người đàn ông đứng trước mặt nàng.
“Anh thật là may mắn!”
Nàng tự tin. Nàng trở lại là mình. Nàng trình bày rõ ràng và mạch lạc những vẫn đề cần giải quyết. Chẳng còn bóng đêm, chẳng còn cơn bão. Nàng trở về bình yên.
Tối hôm ấy, vòng tay của chồng với nàng lại trở về trọn nguyên và ấm áp.