Bài viết: BlogRadio 47: Hoa Sữa thôi rơi, còn tôi vẫn mãi yêu Em
này? tại sao…?
- Có gì là xấu đâu?
- Anh muốn biết câu trả lời chính xác. Câu trả lời cho suốt bao nhiêu năm anh đi tìm Em trong đau đớn - tôi gằn giọng như trút hết mọi bực tức lên Em.
Đôi vai Em rung lên bần bật. Giọng Em nấc nghẹn:
- Anh tưởng nghề có thể nuôi sống Em được sao? Xưa rồi - Em cười trong nước mắt…
Tôi chợt hiểu quy luật đào thải của nghề thật khắc nghiệt. Dẫu Em đẹp và được đào tạo cơ bản nhưng chiều cao 1,62m của Em không thể diễn trên sân khấu thời trang bên cạnh những người mẫu mới cao 1,70 m trở lên. Với khuôn mặt đẹp, Em luôn được mời làm mẫu ảnh cho các tạp chí, nhưng làm mẫu ảnh tiền thù lao chẳng đáng là bao. Ở đoàn ca múa, Em không có chỗ đứng vì rây rợ và những ganh đua, tranh giành, bon chen. Một tháng vài xuất diễn, tiền lương chẳng đủ thuê nhà, áo quần, son phấn. Khi Em bỏ tôi để chạy theo một gã bầu sô cũng là lúc Em ôm mộng thành người nổi tiếng. Nhưng rồi Em nhận ra, mình cũng chỉ là một trong vô khối cô bồ nhí của hắn. Em chán nản, tuyệt vọng… Đúng lúc ấy, một cô bạn học cũng trường cũ đã giới thiệu em vào làm việc tại vũ trường này. Do có chút tiếng tăm khi còn làm người mẫu, cộng thêm mấy năm kinh nghiệm trong Đoàn, Em được chú ý, được đào tạo các ngón nghề và được đưa lên làm gái nhảy mồi chính hàng đêm…
Nghe Em kể, lòng tôi đau buốt. Đã khuya lắm, phố vắng hiu hắt ánh đèn. Một vài gã trai vô công rồi nghề đi đi lại lại nhòm ngó chúng tôi. Phía bên kia, vũ trường vẫn sôi động trong thứ ánh sáng bập bùng nhẩy múa. Thỉnh thoảng mộ cô gái ăn mặc khêu gợi đi trên chiếc xe đắt tiền đời mới lựơn vào bên trong rồi trở ra sau ít phút cùng những gã đàn ông thừa tiền rửng mỡ đang ngà ngà vì say rượu vì thuốc lắc hay vì ma tuý.
Có lẽ suốt đời một công chức nghèo như tôi sẽ chẳng bao giờ dám bước chân vào chốn này. Ở đây mỗi ly rượu được tính bằng tiền trăm, có khi hơn. Một ly nước cũng bẩy tám chục ngàn. Các cô đứng quầy thi nhau rót, mời, uống miễn sao bán được nhiều ruợu vì tiền lương đựơc cộng cả tiền hoa hồng số lượng rượu bán ra hàng đêm.Vì vậy, những ánh mắt mời chào, những chiếc váy không thể ngắn hơn và bao cử chỉ lả lơi, mời mọc khiến tôi không sao chịu nổi. Nếu không có anh bạn học cũ mới từ nước ngoài về kéo đi chắc tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng ra chốn ăn chơi phù