trên giường… trong phòng của nó… nó thấy lạnh và mệt… nó nhớ đến Huy. tại sao nó gọi mà cậu không nghe? Tại sao cậu lại chạy trong mưa? Tại sao tai nó vẫn réo lên khúc dương cầm ma quái kia?
Nó nhìn quanh rồi toan vùng dậy nhưng thấy ê ẩm cả người. Nó mệt. Nó thấy mẹ bước vào mắt đỏ hoe:
- Con làm gì mà chạy trong mưa rồi gục ngay trước cửa nhà vậy? về thì gọi cửa chứ? Có gì thì phải bình tĩnh chứ?
Về nhà? Nó chạy theo Huy mà? Cậu dẫn nó về nhà? vậy cậu đâu? Bên tai nó vẫn tiếng dương cầm réo rắt trong mưa:
- Vậy Huy đâu? Cậu ấy đưa con về mà?
- Bình tĩnh đi Thy, con biết điều gì không quay lại được mà! Tỉnh đi Thy!
Nó ngạc nhiên… mẹ nó ngồi xuống dường nắm chặt tay nó, mắt vẫn đỏ hoe…
- Mẹ!- Nó hét lên một cách khó hiểu – mẹ bảo cái gì qua không lấy lại được? Con hỏi Huy về chưa mà? Cậu ấy cũng dầm mưa!
- Thy, con biết Huy đi xa rồi mà! mẹ nó nhìn nó nghiêm nghị
Nó như ngất đi, choáng váng… tiếng dương cầm réo rắt, khiến người ta phải sợ… cậu đi rồi! Đi xa mãi rồi… chiều mưa xối xả bên hiên… mưa sẽ hoà trong nước mắt Thy… tại nó sao? Cậu trễ hẹn và chạy đi trong mưa… chiếc ô tô ngược chiều… nó như thấy cậu nằm sõng soài dưới mưa… tiếng dương cầm réo rắt sao chát chúa trong mưa…
Nó đã khóc tưởng như cạn sạch cả nước mắt. Nó nhớ tiếng dương cầm của cậu, nó muốn nói nó yêu những khúc ballad cậu đánh lên trong khúc thuỵ du…. muộn mất rồi… Muộn rồi như nắng vàng thôi không ươm sắc nừa, muộn rồi như mặt trời ngả mũ không níu nổi màn đêm đừng buông, muồn rồi như giọt mưa nào đọng lại vỡ tan thành bóng nước, muộn rồi như gió ngừng thổi qua vì mệt hay tại cây hờ hững? Muộn rồi… muộn rồi như con nhóc nhỏ ương ngạnh hối hận vì không thể nói yêu cậu… nó yêu khúc thuỵ du buồn lắm mênh mang trên phím đàn dương cầm cậu đánh. Muộn rồi… muộn rồi cho phím đàn kia ngừng reo… Huy ơi… muộn rồi cho Thy ương ngạnh của cậu… Khúc dương cầm réo rắt trong mưa…
Thy đã thôi không khóc, nó tự nhủ nó sẽ chôn chặt hình ảnh cậu trong trái tim nó. Chôn chặt mối tình đầu buồn sao của nó. Trớ trêu sao… càng quên lại càng nhớ. Nó nhớ cậu, nhớ những khúc ballad của cậu bên phím dương cầm. Trên giảng đường, thi thoảng nó vẫn ngoảnh người về chiếc bàn cậu vẫn ngồi, những mong sẽ bắt gặp ánh mắt buồn kia của cậu,